Ai trong chúng ta cũng có quyền được yêu thương

Chẳng có cách nào giúp chúng ta nhìn rõ nỗi đau của mình hơn là được đau khổ, giận giữ, buồn bã, khóc lóc trong cái ôm của một người thật sự yêu thương mình, một người thật sự trân trọng mình, hiểu được giá trị của mình.

Vào lúc yếu đuối, mong manh và đơn độc nhất của mình, ngay thời khắc bạn được gục ngã trong một vòng tay ấm áp, một giọng nói an ủi dịu dàng, một cái xoa đầu thấu hiểu. Mọi thứ cứ như thể chờ đợi giây phút đó, được vỡ oà ra ngoài, giọt nước mắt nặng nề rơi xuống trên đôi má đã quá mỏi mệt. Chỉ khi ấy, khi đã tìm được điểm tựa của mình, bạn mới chịu thừa nhận rằng bản thân mình đã quá tan vỡ và tổn thương rất nhiều.


Chẳng có cách nào giúp chúng ta nhìn rõ nỗi đau của mình hơn là được đau khổ, giận dữ, buồn bã, khóc lóc trong cái ôm của một người thật sự yêu thương mình, một người thật sự trân trọng mình, hiểu được giá trị của mình.


Mảnh đất khô cằn, đơn độc, cứ ngỡ nó chẳng cần đến một cơn mưa tưới mát, một nguồn nước dịu dàng, cho tới khi nó biết đến sự tồn tại của những điều diệu kỳ và ấm áp ấy. Nhất là đối với một người đã từng chịu quá nhiều tổn thương, khi mà trái tim nhiệt huyết đã trở nên cằn cỗi, khi mà bản thân đã chấp nhận mọi đau đớn như một sự thật hiển nhiên và từ bỏ việc kiếm tìm một tình yêu thương đúng nghĩa.


Người ta cho rằng bản thân mình là một khối thép mạnh mẽ và không thể phá vỡ. Họ chối từ mọi đau đớn từ bên trong, dẫu rằng chúng vẫn tồn tại ở đó như một món nợ khổng lồ nhưng họ lựa chọn che lấp chúng bằng dáng vẻ tự tin, bằng một lớp vỏ bọc hoàn hảo của sự thành công, của những hạnh phúc giả tạo họ phải cố tạo ra, để giữ vững tấm bảo vệ của mình.


Bạn phải hiểu một điều, nếu không có đau thương sẽ không có hạnh phúc và ngược lại (Nguồn: Unplash)


Việc gắng gượng để xây dựng một vẻ ngoài mạnh mẽ trái ngược hoàn toàn với việc đương đầu với tổn thương và chiến đấu với nó từ bên trong. Người ta càng cố để giữ vững hình tượng mạnh mẽ của mình thì đồng nghĩa với việc càng cố để chạy trốn thật xa khỏi những vụn vỡ của tâm hồn, chối bỏ sự tồn tại của nó như một căn bệnh không có thuốc chữa.


Người ta sợ phải nghĩ đến việc làm thất vọng những người đang tin tưởng, công nhận sự trưởng thành của họ, sợ nỗi đau của mình là một sự phiền phức vô nghĩa với người khác, họ sợ phải nhìn thấy dáng vẻ gục ngã và thất bại đau đớn của mình, họ sợ lại một lần nữa phải chịu đựng sự tổn thương đến từ người mình yêu thương hết mực. Hơn tất thảy, họ sợ rằng không có một ai trên thế giới này đủ bao dung để chấp nhận mọi đau thương, mọi vết sẹo đã đóng dấu ở trong trái tim họ. Họ sợ cảm giác đơn độc và bị bỏ rơi.


Và thế là bức rào chắn cứ ngày một ngày được lấp đầy bởi những lời nói dối hào nhoáng, những công việc và đam mê trở thành một tấm vải che chắn trái tim yếu mềm. Mọi lời công nhận, chúc mừng, mọi kỳ vọng, mọi sự nhìn nhận, ngưỡng mộ bỗng chốc phản tác dụng, đáng lẽ sẽ là động lực lại trở thành thứ áp lực vô hình, đè nén lên tấm lưng đã phải gồng gánh quá nhiều.


Giống như một người đi trên dây – sợi dây của danh vọng, thành công, chẳng biết khi nào họ hay chúng ta, sẽ rơi xuống và đôi cánh của Icarus – với mộng tưởng chinh phục bầu trời, sẽ bị thiêu rụi thành đống tro tàn. Lớp màng chắn bảo vệ trở thành những thanh sắt lạnh lẽo, giam lỏng họ bên trong chiếc lồng chật hẹp, không thể bị tổn thương và tất nhiên, cũng không thể có được yêu thương cho riêng mình.


Bạn phải hiểu một điều, nếu không có đau thương sẽ không có hạnh phúc và ngược lại. Chúng ta tự mình khoá chặt mọi cánh cửa để không phải chịu bất kỳ đau đớn nào thêm một lần nữa thì cũng là lúc chúng ta tự tay khước từ đi những cơ hội để bản thân có được hạnh phúc, có được cho mình một người thật lòng trân trọng và muốn bảo vệ bạn một cách đúng đắn nhất.


Lúc nào cũng vậy, người tổn thương không bao giờ muốn kéo thêm một người nào khác chịu đựng sự tổn thương ấy cùng với mình. Người ta cứ nghĩ mình không xứng đáng nhận được thêm bất kỳ một tình cảm chân thành nào vì họ không thể dành cho đối phương một trái tim nguyên vẹn, không có lấy một vết xước. Họ không còn nhớ cách yêu thật lòng, cũng không còn những nhiệt huyết, những nồng nàn như thuở đầu tiên – điều mà họ nghĩ đối phương xứng đáng – điều mà họ không còn có thể có được lại thêm lần nào nữa.


Thế nhưng chúng ta không thể khước từ tiếng nói từ tâm hồn mình – như một điều bất khả từ trước đến nay, rằng chúng ta đều mong cầu một tình yêu thương chân thành, ổn định và một người đủ kiên nhẫn để ôm lấy mình và nói: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Có tớ ở đây rồi.”


"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Có tở ở đây rồi." (Nguồn: Unplash)


Khi ấy, ai trong chúng ta dù mạnh mẽ đến đâu, dù thanh sắt có được rào một lớp dày đến cỡ nào, trái tim mình lại trở về làm một đứa trẻ mong cầu được vỗ về sau khi vấp một cú ngã rất đau, được an yên mà vỡ vụn trong vòng tay của một người cho mình cảm giác ấm áp, cảm giác an toàn, cảm giác được che chở dưới một mái nhà thuộc về mình, là của riêng mình.


Mọi nỗi đau dù có lớn, mọi tổn thương dù có sâu, mọi nỗi sợ hãi có gắng để kìm kẹp đôi chân ta lại thì không ai, không ai đáng phải chịu cảm giác đơn độc vượt qua mọi chuyện một mình. Thậm chí, không phải chuyện về việc xứng đáng hay không xứng đáng mà việc trao và nhận yêu thương đều là quyền và là mối liên kết đặc biệt nhất mà bất kì ai trong chúng ta đều sẽ trải qua, để trưởng thành, để trở thành những con người hoàn thiện.


Vì vậy, bạn tôi ơi, chặng hải trình của một người trẻ, nhất là với những người phải gánh trên vai nhiều trách nhiệm, nhiều sự mong chờ, nhiều ánh nhìn của kỳ vọng, là một hải trình sẽ vấp phải vô vàn con sóng dữ dội của biển khơi, những cơn bão sẽ làm chúng ta lạc mất chiếc la bàn của mình. Chúng ta có thể sẽ mất vài tháng, thậm chí vài năm để có thể tìm được cách thoát ra khỏi tâm bão, để hướng con tàu cập vào bến đỗ. Hoặc nó có thể sẽ chìm và bị sóng biển nuốt gọn nếu như người thuyền trưởng bỏ mặc con tàu chống chọi một mình.


Có thể có những con thuyền đã chìm, có những người thuyền trưởng đã buông mình đi theo con sóng dữ dội, họ có thể là những người đã bỏ cuộc trước khi tìm thấy ngọn hải đăng của đời mình, họ cũng có thể là người đã tìm đủ mọi cách để chống chọi với bão tố đến khi kiệt sức, dù họ là ai, họ đã có cho mình sự lựa chọn vào khoảnh khắc sinh tử ấy.


Dẫu vậy, dẫu bến đỗ vẫn còn xa và có thể không phải tất cả chúng ta đều sẽ tìm thấy ngọn hải đăng dẫn lối, tôi vẫn muốn bạn biết rằng bạn không đơn độc, chúng ta không đơn độc, khi chúng ta có thể tự tay gỡ bỏ lớp rào chắn của mình và để cho bản thân cơ hội được yêu thương thêm một lần nữa.


Đôi chân đã mỏi, tay cũng đã mệt, nghỉ ngơi một chút thôi, được không?

---------

Tác giả: Lido

---------

BẢN THẢO
Bài viết liên quan