Có một người đã bảo với tôi rằng: "Sau này lập gia đình anh muốn có 3 đứa con, một đứa là..."


"À"- tôi ngắt lời anh rồi hỏi: "Anh chắc thích con nít lắm ha?"

"Cũng không hẳn, anh chỉ thích những đứa trẻ của riêng mình"

"Oh, em thì không muốn có con, nếu có thể, em sẽ kết hôn nhưng không có con"

"Em không thích con nít sao?"

"Không hẳn, chúng phiền phức mà..."

"Vậy không phải sẽ rất buồn chán sao..."

"Có thể sẽ rất buồn chán nhưng anh có chắc có con sẽ vui hết phần đời còn lại sao?"- câu chuyện rốt cuộc phải chấm dứt để chuyển thành chủ đề khác!


Tôi không hẳn là ghét con nít, đôi lúc chúng thật ồn và phiền phức nhưng tôi không ghét, thật sự là vậy. Cái tôi ghét là việc có con, khổ cực mình chịu thì khỏi phải nói nhưng điều đáng nói ở đây là những đứa trẻ ấy. Bạn có chắc chắn sẽ khiến nó hạnh phúc vui vẻ. Có thể bạn nghĩ mình sẽ làm được, sẽ làm tốt nhưng tất cả cũng chỉ là bạn nghĩ. Làm con không khổ nhưng có nhiều chuyên đau buồn lắm. Đau khổ ấy gia đình nó biết không, ba mẹ nó biết không hay chỉ có cái gối mỗi đêm nó nằm là phát hiện ra.


Tôi biết mình đang đánh đồng và bi quan nhưng những gì tôi trải qua khiến tôi suy ngẫm kỹ hơn về vấn đề con cái sau này. Tôi đã từng tủi thân ngậm ngùi nước mắt nghĩ rằng sau này có con mình sẽ đối xử nó thật tốt, thật quan tâm, cũng từng cố theo ngành tâm lý học để trở thành một người mẹ tâm lý. Và tất cả chỉ là mơ ước khi con người tôi thật sự rất dễ nóng giận, sự thật thì tôi thấy mình khá giống mẹ ở điểm này. Vấn đề này hiện hữu như một lời cảnh báo với tôi, ám ảnh đó khiến tôi không thể không nghĩ tới tương lai có một gia đình và những đứa con của riêng mình. Chúng sẽ là một bản sao hoàn hảo của gia đình tôi lúc này. Dù là quá sớm để kết luận, cũng quá bồng bột khi nghĩ sau này kết hôn, nếu có thể tôi sẽ không muốn có con. Rất nhiều người cười mắng tôi không có suy nghĩ, nói những lời khác thường như vậy, có thể những bạn đang đọc những dòng này của tôi cũng đang cười nhỉ ?!


Thật ra cuộc sống của tôi rất bình thường, không hoạn nạn hay khó khăn. Nhiều người nhìn vào còn mong muốn được như vậy. Nhưng như vậy không có nghĩa tôi không thể buồn tủi hay đau khổ trong chính gia đình của mình. Và tôi buồn bã không có nghĩa là tôi không hạnh phúc, nếu được hỏi, tôi vẫn đang rất hạnh phúc với gia đình mình, nhưng không có nghĩa tôi có thể quên những tổn thương họ đã để lại trong tôi.


Có con được ví như là kết tinh tình yêu của hai người, là cầu nối của hai bên. Nghe những câu hoa mỹ này đi, đứa trẻ chưa hình thành đã phải gánh nhiệm vụ trên lưng rồi. Và không ít đâu, có thể suốt khoảng thời gian dài để trưởng thành, nó vẫn sẽ liên tục gánh vác nhiều nhiệm vụ hơn cả rồi tất nhiên phải làm cha mẹ, ông bà, cô dì, chú, bác hài lòng. Nó phải làm tất cả mọi sự cố gắng của nó để hoàn thành ba chữ "không phụ lòng" họ.


Đây là ba chữ xuất hiện rất nhiều trong những bài văn tiểu học, cơ sở và cả phổ thông của tôi, thật sự việc này rất buồn cười. Đó là bài học quan trọng mà nhà trường dạy tôi, muốn tôi ghi lên sách vở, ghi tạc trong lòng. Tôi đã rất máy móc trong những bài văn của mình, thật sự rất kém diễn đạt trong những câu chữ văn học mẫu sẵn ấy. Họ nghĩ những câu cảm nhận đó được đưa vào bằng cảm xúc của học trò, có thật hay không tôi không thể khẳng định nhưng tôi biết những câu từ xúc động ấy bọn học sinh chúng tôi biết qua mặt chữ, học qua mặt chữ, còn cảm xúc thật thì không hoàn toàn là tất cả.


Nghe có vẻ là những dòng nổi loạn của một đứa nhóc nào đấy ngu ngốc. Tất nhiên rồi, tôi vẫn luôn ngu ngốc như vậy, nhưng cảm xúc của tôi cũng muốn lên tiếng. Tôi không biết người nhà có thấy tôi cố gắng như thế nào hay không khi kết quả để không “phụ lòng” họ cũng chỉ là mấy con số... Trường học dạy tôi “Em phải... để không phụ lòng cha mẹ, công lao của thầy cô...”. Đây là nhiệm vụ sao? Đây là hạnh phúc, niềm vui duy nhất tôi có thể đem đến cho họ sao? Không hẳn nhưng vẫn phải có, để điểm cao mà, thầy cô vui mà, cha mẹ vui mà...


Họ vui thì chúng ta mới có thể vui...


Như trong đoạn đối thoại với người đàn anh của tôi ở phía trên, này không phải cố ý đánh giá về mong ước của một người. Anh muốn có con, yêu thương những đứa con mình như thế nào tôi không biết, nhưng từ mong muốn có con của anh tôi phát hiện ra một sự ích kỷ nhỏ mà hầu hết chúng ta gặp phải. Có con để có thể vui vẻ, hạnh phúc, tại sao lại mong muốn như vậy?


Có thể chúng ta từng nghe ít nhất một lời dọa chết từ người thân. Chẳng hạn như “Mày dừng lại đi không ba/ mẹ chết ở đây cho mày xem!” hoặc như kiểu nhẹ nhàng của mẹ tôi thôi “Mày biết tim mẹ yếu rồi mà, mày mà làm điều đó thêm lẫn nữa mẹ sẽ lên cơn tim mà chết”. Có thể các bậc phụ huynh sẽ thấy nó thật sự hiệu nghiệm đấy, nhưng đứa con nghe được câu đó thật sự phải chịu tổn thương rồi. Tại sao lại nói những lời đó, tôi thật sự không hiểu các bậc phụ huynh nghĩ gì khi có thể nói ra những câu như vậy.


Mọi người đem một sinh linh đến thế giới này để thỏa mãn niềm vui thôi à, để nghe những lời như vậy mỗi lúc lỗi lầm, bướng bỉnh đấy à. Thật sự rất ích kỉ đấy. Bọn thanh niên cùng lứa với tôi nghe những lời này từ gia đình có thể lúc đầu sợ hãi thật đấy, hiệu quả rồi đấy, nhưng rồi cũng chai thôi. Vì dù gì lần tới tụi nó cũng lại nghe thấy tiếp. Cái bướng bỉnh, nỗi loạn của chúng tôi hình thành từ những câu nói ấy. Các bạn là vậy, còn tôi không thể, tim mẹ tôi yếu là sự thật, và mẹ đe dọa tôi như vậy cũng là sự thật. Tôi đã rất đau khổ vì những lời nghe được như vậy mỗi lần muốn lên tiếng cho mình.


Tôi có không ít lần nghe những lời đánh giá của mẹ về mình, bao nhiêu lời vô tình bấy nhiêu lời tổn thương. Mẹ luôn cảm thấy tôi vô cảm với gia đình, với mẹ. Có không ít lần bà đã nghi ngờ tôi không yêu lấy bà. Thật sự nghe những lời này, những nghi vấn này tôi thấy rất đau đớn, việc tình cảm của mình bị nghi ngờ là điều rất khủng khiếp, giống như bị phản bội vậy. Lúc ấy, tôi chết đứng đi, 18 năm rồi mà mẹ tôi vẫn chẳng hiểu nổi tôi, còn phân vân đến độ không biết tình cảm tôi đến đâu, những tình cảm mà tôi không thể hiện. Có quá ích kỉ khi mặc định mức độ thể hiện tình cảm mới được xác nhận tình cảm như thế!


Tôi là một đứa khá kín tiếng, những lời yêu thương ấy tôi không thích nói ra, không hề muốn thể hiện gì cả, tất cả chỉ trên những hành động nhỏ và rồi tan biến đi cả trong mắt mọi người xung quanh. Tôi không nghĩ mình cần phải nói những lời sến sẩm ấy, đó không phải là nhiệm vụ tôi phải thực hiện, đó càng không phải lý do mẹ sinh tôi ra trên đời này. Nếu mẹ thực sự quan tâm tôi, và để ý đến những hành động và trạng thái tinh thần của tôi thì đã không nói ra những lời đó, đã không vì nghi vấn mấy năm trời để cảm thấy thất vọng về đứa con vô tình, vô cảm này của bà...


Mẹ tôi là một người cả nghĩ, và rất để ý những vấn đề nhỏ trong cuộc sống, bà là một người có thể nói là dễ đồng cảm và giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể. Cho nên nhìn bà lúc nào cũng luôn bận rộn với ngổn ngang cảm xúc bao đồng. Tôi quả thật rất tâm phục mẹ mình, đến nỗi nhiều lúc bà tốt quá đà khiến tôi không khỏi thắc mắc. Mẹ không sợ người khác hiểu lầm sao? Bà bảo tôi rằng đang tích phúc cho tôi và em, bà làm tất cả vì chúng tôi. Và tất nhiên tôi không thể không yêu bà, cũng như tôi cũng không thể không thôi đau đớn vì bà.


Vốn vì thấy mẹ vẫn luôn mệt mỏi với cuộc sống mình nên tôi chọn cách im lặng, ít tìm chuyện để làm phiền mẹ. Dẫn tới nhiều chuyện lớn nhỏ, vui vẻ hay tủi nhục tôi đều không nói cho mẹ. Đến nỗi nhiều lần ba mẹ tôi mở cuộc họp nhỏ trong gia đình cốt để muốn tôi tâm sự với họ. Nhớ lại vẫn thật buồn cười, lúc đó khí thế họ rất hùng hổ đưa ra lời đề nghị mang theo chút nôn nóng và ép buộc. Và tất nhiên miệng tôi vẫn câm như hến.


Theo như lời mẹ nói, khoảng thời gian đó trông tôi khá giống với biểu hiện tự kỉ, thật sự bà không hiểu nổi tôi. Tôi cũng chả mong đợi gì việc bà có thể hiểu tôi, bà luôn miệng bảo như vậy nhưng thật ra bà vẫn luôn không thực sự cố tìm hiểu, bà đợi những gì hiện hữu xuất phát từ tôi và rốt cuộc không có kết quả gì, cứ thế kết luận được đưa ra như vậy...


Tôi viết ra những dòng này không phải cố tình khuyên ngăn, hay dẫn dắt mọi người hướng tới tiêu cực của việc có con. Chỉ là mong mọi người suy nghĩ thật kỹ trước những quyết định lớn của cuộc đời. Tôi không khuyến khích mọi người đọc những lời của tôi để bài trừ hoặc tuyên truyền cái nhìn xấu về việc mang thai, sinh nở một sinh mạng đáng trân quý. Đây vốn là vấn đề nhạy cảm nên nếu bài viết này quá tiêu cực, quá ảnh hưởng tới suy nghĩ, quan niệm cá nhân xin mọi người thứ lỗi. Vì cho cùng tôi vẫn luôn nhắc bản thân nếu đã không có khả năng, thì tốt nhất đừng khiến nó tồi tệ thêm.


Cảm ơn mọi người đã đọc những dòng này!


Tác giả: Cáp Cát

BẢN THẢO
Bài viết liên quan