Mùa đông
Em đừng trách sao tôi lại là mùa đông
Và cũng đừng buồn sao tôi quá lạnh lẽo
Bởi đông sang mọi thứ điều khô héo
Sót lại chăng những chiếc lá sắp lìa cành?
Kí ức này giữ trong mong manh
Nghe hơi thở thoáng qua hương lạnh
Người đã đi vào chiều cô quạnh
Trách chi em... số phận... trách sao đành?
Người về vắng tiếng trống canh
Nghe chăng trong gió tiếng yêu ban đầu?
Xào xạc từng cơn mưa ngâu
Ta nghe khúc hát ngày nào bên tai?
Còn lại gì nữa hỡi ai?
Lâu đài tuyết phủ đã phai lâu rồi...
Còn lại gì nữa chút tình côi?
Ta ôm mộng tưởng bồi hồi tim đau
Thôi rồi muôn thuở mất nhau
Đông càng lạnh lẽo càng đau trong lòng
Còn gì nữa hỡi nhớ mong?
Tim ta rỉ máu đau lòng vì đâu?
Tìm gì giữa chốn bể dâu?
Còn đây niệm khúc ban đầu ta trao
Người ơi xin hãy quên mau
Mùa đông băng giá với biết bao sầu
Chân tình vụt tắt tan mau
Riêng ta lẻ bước khóc màu phân li
Đông về giá lạnh từng khi
Ta còn nhung nhớ những gì hả em?
Ngọc Kiều Long