Thư gửi tương lai

Chào cậu - cô gái tuổi 28 đã trưởng thành, tớ là cậu của mười năm trước đây.


Trong lúc dọn dẹp, tôi tình cờ tìm được chiếc hộp gỗ nhỏ xinh ở dưới đáy rương. Bề mặt chiếc hộp được phủ một lớp bụi bẩn, tôi thổi chúng đi và mở ra. Bên trong có vài cánh hoa khô, vài tấm thiệp cũ và một bức thư, giấy đã ố vàng nhưng vẫn còn đọc được. Hoá ra đây là bức thư tôi của năm 18 tuổi viết cho tôi của năm 28 tuổi. Nét chữ non nớt, giọng điệu trẻ con bắt chước người lớn, những lời hứa, những kế hoạch khi ấy tôi đặt ra… tất cả đều nằm trong lá thư này. Nếu tôi nhớ không lầm thì thời gian tôi viết thư gửi chính mình là lúc tôi đang ôn thi cuối cấp. Vì áp lực thi cử nên tôi đã viết thư tự động viên bản thân. Lúc ấy tôi đặt ra cho mình những mục tiêu phấn đấu, mười năm sau sẽ đạt được những thành công gì, hạnh phúc ra sao, tình yêu có viên mãn… Tôi cũng không quên nhắc nhở mình ở thời điểm đó phải không ngừng cố gắng, vì cuộc sống, vì tương lai hãy mạnh mẽ, vững bước. Hiện tại thì tôi đã thực hiện được một phần ba những mong muốn như trong lá thư. Mặc dù không thể đi đúng con đường mà ngày ấy đã chọn nhưng tôi vẫn vui, hài lòng với những gì mình đang có.


Pha một tách trà ấm mang ra trước hiên nhà. Mưa lành lạnh rơi trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt, tôi vừa thưởng thức trà vừa đọc lại lá thư đã phai màu cũ kĩ.


Chào cậu - cô gái tuổi 28 đã trưởng thành, tớ là cậu của mười năm trước đây.


Con người sau khi lớn lên, kí ức sâu sắc nhất của họ là gì? Những chuyện đau buồn hay những chuyện vui vẻ thoải mái? Kí ức nào họ sẽ mang theo? Kí ức nào sẽ bỏ lại phía sau? Có lẽ thứ chúng ta có thể mang theo chỉ là những hối tiếc ở thời quá khứ và thứ chúng ta bỏ lại đằng sau cũng là những hối tiếc. Nếu thời gian quay ngược trở lại và chúng ta bắt đầu lại từ đầu liệu kết cục của chúng ta có khác đi không?


Hoa anh đào lất phất rơi. Cảnh sắc mà cậu nhìn thấy khi ấy, không thể quay trở lại nữa rồi, chỉ có thể vượt qua hiện tại mà thôi. Đoạn đường quen thuộc mà cậu đã đi ròng rã suốt những năm qua. Từng ngày trôi đi mà cậu lại chẳng hề muốn biết ý nghĩa của những câu chuyện về thời thanh xuân, cứ giấu những nuối tiếc vào tận sâu trong lồng ngực. Một ngày nọ kế hoạch chôn chiếc hộp kí ức được đưa ra. Trong chiếc hộp ấy, cậu đã viết một lá thư gửi chính mình của mười năm sau.


Cậu chỉ có một con tim nhưng lại tan vỡ quá nhiều lần. Giữa vô vàn những đau đớn, mong cậu hãy sống mạnh mẽ. Gửi lời cảm ơn đến cậu, người bạn tuổi trưởng thành, tớ có điều muốn nói với cậu. Sóng gió thanh xuân tuy vất vả và cực nhọc nhưng con thuyền của ước mơ sẽ cập bến tương lai.






Mười năm sau, cậu vẫn ổn chứ? Đã có thể trở thành một người thành đạt rồi nhỉ? Đến một ngày nào đó, phải chăng ước mơ mà chúng ta hằng ấp ủ sẽ trở thành hiện thực? Cậu có còn nhớ trên cánh đồng lúa khẽ đong đưa trong ánh tà dương chiều hôm ấy, tớ và cậu đã luôn tìm kiếm đường chân trời giữa bầu trời bao la rộng lớn. Ngay lúc này đây khi tự mình vẽ nên bức tranh tương lai, trong giấc mơ ấy vẫn luôn có một dáng hình tỏa sáng rực rỡ, dịu dàng ôm lấy tâm hồn nhỏ bé này và rồi tớ lại có thể tự tin bước về phía trước.


Mười năm sau, nét cười hồn nhiên năm nào có còn hiện diện trong đôi mắt của cậu như ngày xưa ấy? Dù có phải trải qua đêm tối lạnh lẽo hay là một sáng mai mưa rơi nắng cháy, cậu hãy là chính mình, được không? Nếu có lúc mỏi mệt và muốn quay về thì quê hương vẫn còn đây, mãi không thay đổi, luôn chờ đợi cậu.



Mười năm sau, cậu sẽ ở một mình nơi thành phố cô độc này, nơi bầu trời nuốt trọn những tòa cao ốc. Ở nơi đó, cậu đang tìm kiếm sự tự do trống trải, tìm một người sớm ngày thông cảm cho nhau, tìm một trái tim có chung nhịp đập. Bất kể có ra sao cũng đều nhận lấy tổn thương. Tổn thương rồi thì sao? Cậu rất kiên cường đúng không? Đắm chìm trong ánh sao đêm để quên đi những mất mát ngày hôm qua rồi tỉnh dậy bước tiếp và kỳ vọng.


Mười năm sau, cậu sẽ gặp được những ai? Cậu có hạnh phúc không? Hay cậu vẫn âm thầm rơi lệ vì những nỗi ưu phiền? Dẫu thế nào cậu cũng đừng hoài nghi liệu con tim chân thành có tồn tại. Mười năm sau, đoạn tình yêu ấy có còn làm cậu suy tư? Nhưng mà ít nhất bây giờ bên cạnh cậu vẫn còn có những thứ không bao giờ thay đổi. Chỉ là cậu chưa nhận thấy mà thôi. Liệu rằng cậu có đủ mạnh mẽ để bảo vệ những điều đó?

Mười năm sau, giấu đi những tâm tình thuở xưa, chỉ biết đuổi theo thời gian mà vẫn không thắng nổi. Trong giấc mơ là ai đang tiến về phía cậu? Liệu cái ngày cậu quay đầu nhìn lại, mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên ở đó? Mười năm sau, cậu vẫn còn thích người đó chứ? Nhưng mà đến một lúc nào đó, trước khi cậu đem tất cả vùi sâu vĩnh viễn để bắt đầu một tình yêu mới, cậu hãy tự yêu lấy chính mình đã nhé!

Mười năm sau, những người quan trọng với cậu, họ vẫn còn ở đấy hay đã rời đi xa thật xa? Mỗi người đều đã có lối đi cho riêng mình có còn hội ngộ nữa hay không? So với tớ-của-bây-giờ, chắc-cậu-của-tương-lai sẽ rất tuyệt, đúng không nhỉ? Mười năm sau, nếu cậu đang hạnh phúc thì hãy về lại với tớ-của-ngày-ấy. Cậu còn nhớ hay quên những chuyện đau thương ở nơi đó đã từng khiến tớ rơi lệ. Những giọt nước mắt ấy, cậu hãy giúp tớ đưa nó vào miền quên lãng.


Trên thế giới này có một tương lai gọi là Ngày Mai. Ươm mầm những hạt giống nhỏ bé thành đoá hoa rạng rỡ. Nếu có thể tìm ra được lí do khiến cuộc sống tràn ngập niềm vui, thì nhất định cậu phải vượt qua chính mình của ngày hôm qua, làm tốt những việc ở hiện tại. Con đường cậu đi còn rất dài, còn lắm gian nan, hãy giữ vững bàn chân và trái tim căng tràn nhiệt huyết để bước tiếp nhé!


Cuộc sống đắng cay hay ngọt ngào thì giờ đây cậu vẫn đang sống đấy thôi. Vì mọi thứ trên đời này đều mang một ý nghĩa nào đó. Đừng khóc, đừng từ bỏ, đừng sợ hãi. Những lúc cảm thấy bản thân như tan biến, hãy đặt hết niềm tin vào chính mình. Tuy không thể trốn thoát khỏi nỗi đau nhưng chúng ta có thể bước qua nỗi đau.


Thanh xuân ấy, dẫu cho bao ngày tháng trôi qua, dù trưởng thành hay già đi vẫn không quên trái tim nhiệt huyết thuở đầu. Cậu hãy ghi nhớ dáng vẻ hiện tại của chính mình. Sẽ có một người cùng cậu cảm thông, sẽ tồn tại một tình yêu chân thành. Nơi cuối nỗi buồn sẽ có thứ gọi là kỳ tích, là chờ đợi. Tớ hứa sẽ cùng cậu tô vẽ cho thế giới của chúng ta bằng sự kiên trì và khổ luyện.


Hiện tại không một phút giây nào, tớ ngừng vẽ nên bức tranh của ngày mai. Cuối cùng thì trong những giấc mơ kia, hơi ấm đến từ bóng hình trưởng thành đã trở nên rõ ràng rồi. Tớ sẽ mãi khắc ghi sự vỗ về yêu thương này trong tim để rồi tớ sẽ tiến đến gần hơn về phía cậu. Con người luôn vì những nỗi sợ mà trở nên do dự nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ không chùn bước đâu. Vì những khoảnh khắc huy hoàng trong đời sẽ trôi qua mà không quay trở lại nên tớ muốn ngắm nhìn thật kỹ trước khi chúng tàn lụi.

Tái bút


TÔI – của ngày hôm qua


Tách trà đã nguội, mưa cũng đã tạnh. Tôi buông lá thư, khe khẽ thở dài. Tia nắng cuối cùng hắt xuống, bầu trời ánh lên những sắc màu và tạo ra một ráng chiều tuyệt đẹp. Trong cảnh sắc hoàng hôn rực rỡ, tôi nhìn thấy tôi của ngày ấy, tôi nhìn thấy nụ cười của thanh xuân, nhiệt huyết và bỏng cháy. Tuổi trẻ một đi không trở lại, cho dù con đường phía trước còn lắm gian nan, tôi tin rằng chỉ cần tôi kiên cường, ngẩng cao đầu đón phong ba bão táp, ánh hào quang sẽ tỏa sáng khắp nhân gian.


Tác giả: Quách Thái Di

Ảnh: Pinterest

Photo by Ron Lach from Pexels

——————

Cuộc thi Viết Để Trưởng Thành được tổ chức định kỳ 03 tháng/lần. Thông tin chi tiết về cuộc thi vui lòng xem tại: https://tinyurl.com/cuocthiVDTT

Bản quyền bài viết thuộc về A Crazy Mind và cuộc thi Viết Để Trưởng Thành. Mọi đăng tải lại cần trích dẫn nguồn đầy đủ theo cú pháp: “Tên tác giả – Nguồn: A Crazy Mind – Viết Để Trưởng Thành"

Với mong muốn lan toả điềm đam mê viết lách người trẻ Việt, A Crazy Mind hiện tại đang tuyển dụng liên tục các tác giả trên cả nước. Thông tin chi tiết về tuyển dụng vui lòng xem tại: https://tinyurl.com/tacgiaACM

BẢN THẢO
Bài viết liên quan