[Truyện dài] Sân thượng tầng 18 – Chương 2: Đặc quyền của đứa trẻ

Kẻ đến dũng khí đấu tranh cho thứ mình muốn còn không có thì lấy đâu ra dũng khí để chết cơ chứ?

Sân thượng tầng 18 – Chương 2: Đặc quyền của đứa trẻ


An Cư một ngày cuối đông lạnh lẽo. Khắp các nẻo đường đã bắt đầu ôm trong mình một mảng trắng xóa của tuyết. Đâu đâu cũng thấy tuyết, nói nó đang xâm chiếm An Cư cũng được. Thế nhưng khu dân cư đông đúc không vì vậy mà mất đi náo nhiệt.

Khu chợ sầm uất lớn nhất An Cư này hội tụ đủ loại người. Lái buôn, thương nhân, người du lịch, cư dân của khu phố với hàng tá các ngành nghề khác nhau, tất cả đều đổ dồn về đây mua sắm khi ngày mới bắt đầu. Mà, mua sắm là một chuyện, người ta vẫn nói, chợ là nơi để hóng hớt và trao đổi thông tin thì đúng hơn. Thì làm gì có ai nắm bắt thông tin nhanh như mấy người ngoài chợ cơ chứ. Ngồi từ sáng đến chiều, tôi một câu, bà một câu, thế là toàn bộ chuyện từ trên trời dưới biển, từ cơm nhà ra thế giới kiểu gì cũng sẽ lọt đến tai. Mà ở ngay giữa chợ, ở một hàng thịt, bà chủ vừa nhuần nhuyễn giơ con dao phay lên vung mạnh xuống chặt xương bò làm đôi, vừa đưa miệng “buôn dưa” với bà bán rau kế bên.

“Tòa nhà bị bỏ hoang ở rìa thành phố chẳng phải trước kia có lắm người đến để nhảy sao? Vì thế nên mới bị coi là nơi bị ám còn gì. Nhưng dạo gần đây ngày càng ít người đến đó. Mà tôi nghe đồn rằng, bây giờ ai đến đó nhảy xuống cũng bị một con ma dọa chạy đi mất.”

Bà bán rau thở dài một tiếng.

“Cuối cùng thì vẫn là ham sống, bảo muốn chết nhưng lại sợ ma. Thế thì chết cái nỗi gì nữa.”

“Thì đấy. Chỉ có mấy năm trước có cô ca sĩ nào đó là dám nhảy xuống. May mà lúc đó còn có người đến cứu cô ấy được.”

“Nhưng mà bị ma dọa là sao? Có ai nhìn thấy nó à?” Bà bán rau nhíu mày hỏi.

“Tin đồn ấy mà. Có người từ đấy trở về nói rằng họ nhìn thấy một cậu bé lơ lửng trên không. Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến bao nhiêu đứa sợ hãi bỏ chạy.” Bà bán thịt chép miệng. “Cũng tốt, giảm được bao nhiêu thương vong.”

Hai người tiếp tục vừa buôn chuyện vừa thoăn thoắt bán hàng, hệt như thói quen hàng chục năm nay. Mà ở phía ngoài rìa thành phố, nhân vật chính trong cuộc trò chuyện vừa rồi lại chẳng để lộ ra bất cứ sự nguy hiểm nào. Linh hồn vẫn cứ lơ lửng trên không, để mặc khung cảnh tuyết trắng in lên cơ thể trong suốt của mình, miệng đang ngâm nga một bài hát ru truyền thống.

Cái cò đi đón cơn mưa

Tối tăm mù mịt ai đưa cò về

Cò về thăm quán cùng quê

Thăm cha thăm mẹ cò về thăm anh.

Câu cuối cùng của bài hát bị át đi bởi tiếng cửa sân thượng bị đẩy mạnh ra, va vào tường. Linh hồn chẳng thèm để ý đến người vừa xuất hiện, mắt vẫn nhìn về phía trước, chân này vắt vẻo lên chân kia, miệng vẫn ngâm nga giai điệu ru.

Người vừa xuất hiện cao hơn linh hồn một cái đầu, đồng phục học sinh vẫn còn khoác trên người, vạt áo khẽ bay theo từng đợt gió.

“Học sinh thì không nên đến đây đâu.”

Linh hồn vừa cất tiếng, nam sinh vừa xuất hiện giật nảy mình, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh. Người ta vẫn nói, ở đây chỉ chào đón kẻ đã chết và kẻ muốn chết. Một nam sinh như nó, nghe thấy từ “kẻ đã chết” đã cảm thấy sợ đến run người rồi.

Ấy vậy mà, linh hồn kia như chẳng thèm để ý đến nỗi sợ của nó mà xuất hiện trên nền trời trắng xóa của mùa đông lạnh lẽo, đôi mắt chẳng hề có cảm xúc mà liếc nhìn xuống nó. Hệt như chàng hoàng tử cao ngạo nhìn xuống trần gian.

Nam sinh sợ hãi định quay người chạy đi mất, thế nhưng người vừa quay đi, cánh cửa phía sau nhanh như chớp đóng chặt lại, kêu rầm một tiếng trước mặt nó. Nam sinh đứng yên như trời trồng, tim đập mạnh cảm tưởng như sắp nhảy ra ngoài đến nơi, tuần hoàn như bị ngưng trệ. Giây tiếp theo, nó quay người nhìn linh hồn lơ lửng ở sau, sợ hãi đến mức chẳng nói lên lời.

Linh hồn vẫn lơ lửng tại chỗ, nhưng mặt thì đã quay về phía nam sinh, cánh tay trái giơ lên về phía nó. Không cần hỏi cũng biết, chính linh hồn này vừa dùng cái năng lực kỳ quái đặc trưng của thế giới bên kia để đóng cánh cửa trước mặt nó. Nam sinh còn chưa kịp suy đoán xem linh hồn này giữ mình ở đây là muốn gì thì cậu ta đã nở ra một nụ cười quỷ dị xem lẫn thích thú, chẳng hề hợp với dáng vẻ trẻ con của cậu ta.

Nam sinh sợ hãi vì nụ cười bao nhiêu thì linh hồn lại phấn khích bấy nhiêu. Cậu ta vốn chỉ tò mò sinh thích thú. Đã rất lâu rồi, chưa từng có một người trẻ đến vậy xuất hiện ở đây để tìm đến cái chết. Nam sinh này nhìn thấy cậu ta, chứng tỏ trong lòng phần nào đó đã quyết tâm nhảy xuống.

“Lại đây nào cậu bé, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Tình huống như trong phim kinh dị khiến nam sinh cảm thấy lạnh sống lưng. Nó đưa mắt quét một lượt linh hồn trước mặt. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của linh hồn, nó mới lấy lại được tí tẹo dũng khí để đối mặt với kẻ đã chết duy nhất ở tòa nhà này.

“Tôi không phải là một cậu bé, tôi thậm chí còn lớn hơn cậu.”

Nam sinh mạnh miệng nói, trong đầu chỉ nghĩ: Không được tỏ ra yếu thế, không được tỏ ra yếu thế.

“Không nên chắc chắn bất cứ điều gì khi đứng trước thứ mà mình không hiểu.” Linh hồn vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị của mình mà đối đáp với nam sinh trước mặt, điềm tĩnh đến mức không thật, khiến cho nam sinh đâm ra sợ hãi. Có phải phim kinh dị vẫn luôn như thế này không? Một bóng ma sẽ xuất hiện rồi cảnh cáo nó, sau đó là tiễn nó về chầu trời?

Nam sinh vẫn còn hoảng loạn với bao suy nghĩ trong đầu, còn linh hồn thì vẫn giữ cái nhìn tò mò của mình, nhìn nam sinh từ đầu đến cuối, ánh mắt như đánh giá khiến nam sinh bỗng cảm thấy một đợt rùng mình chạy từ chân lên đầu.

“Nói cho tôi biết, cậu đến đây có việc gì?” Linh hồn cuối cùng cũng lên tiếng.

Nam sinh hai tay buông thả cạnh chỉ quần, bàn tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế sự run rẩy.

“Tôi chỉ là nghe tin đồn về nơi này nên…” Nó lắp bắp, chỉ sợ mình sẽ lỡ lời nói điều gì không phải.

“Nên đến đây hóng náo nhiệt?” Linh hồn chuyển từ vắt chân chữ ngũ sang dáng nằm sấp, hai chân đưa lên cao đung đưa. Nếu có cái điều khiển để mute khung cảnh này lại, có lẽ đó sẽ là một bức tranh đẹp với một cậu bé đáng yêu trong đó.

Nam sinh nghe xong câu nói kia thì lắc mạnh đầu. Sau đó lại chẳng biết nên nói gì đâm ra lại đành im lặng.

“Cậu có nghe ai nói rằng nếu nhìn thấy tôi tức là sao không?”

Nam sinh khẽ rụt cổ lại. Sao nó lại không biết được cơ chứ. Chỉ những ai muốn nhảy từ tầng 18 này xuống thì mới có thể nhìn thấy linh hồn này. Vốn dĩ lúc đầu đến nó cũng chẳng ngờ quyết tâm trong mình lớn đến vậy, còn có thể nhìn thấy lời đồn trong truyền thuyết đô thị kia.

Thấy nam sinh im lặng, linh hồn tự cho rằng cậu ta đã thừa nhận là biết. Thế là linh hồn lại tiếp tục đem chất giọng trẻ con mà lạnh lẽo ra nói.

“Một cậu bé như cậu. Bề ngoài cũng ưa nhìn đấy. Quần áo sạch sẽ chứng tỏ có người trông nom. Đồng phục này của một ngôi trường khá danh tiếng, danh tiếng cả về tài chính lẫn năng lực bản thân. Đôi giày có giá trên trời, nhà cũng khá giả đấy hả?” Linh hồn bỗng nhanh như một cơn gió xuất hiện ngay cạnh nam sinh, khoanh tay đi vòng quanh, ánh mắt như thăm dò liếc nhìn mọi ngóc ngách trên trên cơ thể nam sinh vẫn còn run rẩy vì sợ.

“Vậy mà quyết tâm ngã xuống lại lớn đến vậy. Sao? Cuộc sống sung túc quá đâm ra chán nản, muốn tìm trò chơi kích thích à?” Linh hồn xem xét xong thì bỏ mặc cậu bé đi về phía rìa sân thượng, nơi không có lấy một lan can che chắn, như một lời mời gọi những kẻ muốn rời bỏ trần thế tiến đến gần.

“Sung túc gì chứ? Tất cả chỉ là bề ngoài, bề ngoài mà thôi.” Nam sinh bỗng chốc lớn tiếng khiến linh hồn quanh năm điềm tĩnh là thế cũng phải giật mình quay người lại. Linh hồn nhìn dáng vẻ mấy phút trước còn sợ hãi run rẩy giờ lại gồng mình lên như con nhím xù lông, không kìm được mà thể hiện chút thích thú nơi đáy mắt. Chậc, chọc đúng tim đen của thiếu gia rồi!

“Cuộc sống của tôi vốn dĩ không hề sung túc.” Khoảnh khắc “xù lông” thoáng qua, nam sinh quay trở lại vẻ yếu đuối lúc đầu, nhưng không còn sợ hãi linh hồn kia nữa, hệt như thể não đã bị đoạn trí nhớ khác xâm chiếm. Bỗng những giọt nước mắt xuất hiện, chậm rãi rơi trên khuôn mặt thanh tú. Linh hồn thu lại sự thích thú hiếm hoi, ánh nhìn lại trở về lạnh lẽo mà liếc qua khuôn mặt buồn bã của nam sinh, thở dài rồi lên tiếng.

“Nói xem, không sung túc là như thế nào?”

Nam sinh sụt sịt một lúc rồi ngồi sụp xuống, mặt cúi gằm xuống đất.

“Trước kia cuộc sống của tôi quả là có sung túc. Cha mẹ yêu thương tôi, bạn bè quý mến tôi, điều kiện gia đình khá giả. Nhưng từ ngày mẹ mất, bố tôi như thể biến thành ai đó khác. Ông một mực muốn tôi trở thành một thương gia thành đạt như ông. Bố tôi ép tôi học ngày đêm, thời gian biểu của tôi còn chẳng hề có thời gian trống cho bất cứ điều gì khác ngoài học. Tôi không hề muốn trở thành một thương gia, tôi chỉ muốn giống mẹ, bình bình an an mà làm một họa sĩ. Thậm chí, bố tôi còn can thiệp vào các mối quan hệ cá nhân của tôi, nói rằng sợ tôi chơi nhầm bạn. Tôi từ có tất cả rơi xuống chẳng còn gì, có chăng chỉ còn điều kiện kinh tế bao quanh người, tạo thành một cái vỏ rỗng không chút cảm xúc.”

Nam sinh nghẹn giọng nói. Tuyết bắt đầu rơi thành một mảng trên lưng áo nó. Linh hồn vẫn đưa mặt về chân trời phía xa, mắt liếc qua nam sinh đang co mình kia trong một thoáng rồi rời mắt. Linh hồn còn chưa lên tiếng hỏi, nam sinh đã tiếp tục nói.

“Tôi đã rất nhiều lần nói ra ý kiến cá nhân, nhưng bố tôi thậm chí còn chẳng nghe tôi nói đã gạt phăng đi mọi khả năng. Tôi lúc này hệt như một robot do ông ấy chế tạo ra, một mực phải theo bản vẽ thiết kế của ông ấy. Tôi không muốn vậy. Tôi chỉ muốn mọi thứ được như xưa. Tôi muốn được gặp mẹ tôi.” Nam sinh ôm càng chặt đầu gối hơn, trông tủi thân đến mức đáng thương. Linh hồn có bề ngoài trẻ con nhưng bên trong lại đã qua mấy đời, vốn chẳng cho được cái sự trẻ con kia vào mắt. Thế là cậu lạnh lùng lên tiếng, như thể muốn cầm một cái kéo cắt hết mọi sự trẻ con trong không gian rồi đem ném đi.

 

 

 

“Muốn gặp mẹ nên cậu mới tới đây? Muốn sang thế giới bên kia sao?”

Nam sinh nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt chờ mong hỏi lại.

“Có thể, có thể được hay sao?”

“Tôi không biết. Chẳng phải tôi vẫn còn đang ở cùng một thế giới với cậu đây à? Sao cậu không thử đi. Cậu đến đây, vốn là để ngã xuống đó mà.” Linh hồn vừa nói vừa chỉ ra phía rìa sân thượng, ánh mắt trên thân thể trong suốt nhưng lại sáng đến kỳ lạ khiến khung cảnh bỗng chốc có chút sợ hãi. Một kẻ hoảng loạn đang ngồi ôm gối, một kẻ lạnh lùng nhìn xuống, tay chỉ về phía cánh cổng đến thế giới bên kia, hệt như một màn bức tử. Nam sinh thấy thế thì cắn răng đứng dậy, chậm rãi tiến về phía rìa sân thượng.

Khi mũi chân song song với rìa sân thượng, nam sinh bỗng chốc thu gọn toàn bộ sự tủi thân lúc trước, người lại run rẩy mạnh mẽ khi nhìn xuống khoảng sân phía dưới. Tim nó đập thình thịch, như thể biết được rằng chỉ chút nữa thôi nó sẽ không thể đập được nữa. Nam sinh bỗng quay về phía linh hồn, nhíu mày hỏi.

“Tôi nghe họ bảo rằng những người đến đây tìm cái chết đều bị một hồn ma dọa chạy mất. Hồn ma đó không phải là cậu sao? Tôi thấy từ đầu đến giờ cậu toàn cố gắng đẩy tôi ra đây.”

“Bước được bước nữa không?” Linh hồn chẳng giải thích, chỉ thờ ơ hỏi lại. Nam sinh nghe thấy vậy thì vội vã quay đầu lại đối diện với độ cao 18 tầng, người không biết run lên vì rét hay sợ hãi. Có lẽ là cả hai.

Thời gian tưởng chừng như cả thế kỷ trôi qua. Tuyết vẫn tiếp tục rơi trắng xóa cả mảng sân, phía dưới còn có thể loáng thoáng nhìn thấy vết đỏ đậm như vệt máu đông lại từ lâu. Linh hồn nhìn về phía vệt đỏ đó, chợt nhớ đến khung cảnh thân thể đầy máu ở dưới đó, cảm giác thật hoài niệm.....



 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Truyện đã được xuất bản thành sách giấy, bạn có thể đặt hàng tại đây để đọc bản đầy đủ:

https://tinyurl.com/santhuongtang18



 

Tác giả: LISA

Theo dõi tác giả tại: https://www.facebook.com/goccuaLISA

BẢN THẢO
Bài viết liên quan