Aimer

“Khi người ta dừng trò chuyện, nghĩa là người ta đã ngừng yêu.”

Aimer*

Ngày cách ly thứ nhất

Cả khách sạn chìm trong hoang mang. Chẳng ai thực sự muốn nói chuyện với ai cả. Mọi người đều nhìn nhau bằng ánh mắt nghi hoặc. Liệu người này đã nhiễm bệnh chưa? Anh ta là F mấy? Có tiếp xúc với F0 xuất hiện trong bệnh viện này không?

Chẳng mấy chốc, khách sạn rộng lớn với mấy nghìn khách lưu trú im lặng không lấy một tiếng động.

À không, là có tiếng động. Là tiếng dép loạt xoạt trong phòng tôi. Tiếng tôi cắn móng tay cả một buổi tối mặc dù chúng đã bị cắt cụt ngủn. Tất cả chỉ vì tôi đang lo sợ. Mẹ tôi đang nằm viện, tình trạng chẳng mấy khả quan. Còn tôi thì lại mắc kẹt ở đây, đến cả ý nghĩ về cạnh mẹ những ngày cuối cũng chẳng dám mơ tưởng đến, chỉ mong được quay trở lại bên cạnh bà trước khi mọi thứ quá muộn.

Nhưng lo lắng thì vẫn cứ chồng chất lo lắng, đáp lại tôi vẫn chỉ là cái im lặng của căn phòng khách sạn sang trọng cùng ánh mắt e dè của mọi người xung quanh.

***

Ngày cách ly thứ hai

Tôi phát hiện ra người ở phòng bên cạnh là người quen. Là một người xa lạ từng quen, gặp lại cũng đem theo mấy phần ngại ngùng. Là người yêu cũ của tôi.

Chúng tôi yêu nhau tròn ba năm đại học. Anh ấy là một người khá nổi tiếng trong trường. Cũng phải, thông thường những kẻ giao tiếp rộng thường chiếm được sự yêu quý của mọi người.

Một người ưu tú như thế, nhưng cuối cùng tôi lại là người đề nghị chia tay.

Nguyễn Mai Chi từng viết: “Khi người ta dừng trò chuyện, nghĩa là người ta đã ngừng yêu.”

Cũng đúng, khi người ta không còn gì muốn nói với nhau, tình cảm rồi cũng sẽ vơi cạn dần. Mà con người thì là ông tổ của sự phức tạp. Trong mối quan hệ của chúng tôi, chúng tôi dừng nói chuyện với nhau cũng là do đã nghe quá nhiều.

Là một người giao thiệp rộng, lời anh ấy trao cho người khác cũng nhiều, đương nhiên trao cho tôi cũng nhiều, nhưng lại không trao cho tôi thời gian và hành động. Tôi chỉ nhận được câu nói “Anh thực sự rất yêu em” trong khi lời tôi cần lại đơn giản hơn thế.

Nhưng trong khách sạn này tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, vì lời nói từng là thế mạnh của anh ấy giờ buộc phải thu lại. COVID chính là kẻ thù của giao tiếp.

***

Ngày cách ly thứ năm

Dù không mấy tình nguyện, nhưng chúng tôi vẫn trở thành những kẻ ngoại đạo trò chuyện cùng nhau. Đương nhiên chỉ là trò chuyện qua tin nhắn và điện thoại. Trong cái không khí thân thiện có, nhưng ý tứ và thù địch cũng có như thế này, danh từ “người quen” trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

“Anh trưởng thành hơn nhiều rồi.”

“Cũng đã mười năm trôi qua. Tự nhiên thôi!”

***

Ngày cách ly thứ mười

Bệnh viện gọi điện báo tin mẹ tôi đã mất. Tôi đón nhận tin tức bằng sự im lặng bao trùm bên ngoài và tiếng gào thét bên trong. Sức lực cứ biến mất không dấu vết. Tôi cảm thấy mình không còn gì cả.

***

Ngày cách ly thứ mười hai

Hai tiếng gõ cửa thường ngày vang lên, nhưng giọng nói sau đó lại chẳng phải của nhân viên y tế.

“Anh vào nhé.”

Tôi mệt mỏi kéo chăn trùm lên đầu. Một bên đệm bỗng chìm xuống.

“Em đã bỏ ăn một ngày rồi. Nhân viên y tế rất lo cho em nên anh đề nghị mình sẽ vào đây. Cũng sắp hết thời gian cách ly nên họ có đặc cách. Các mẫu xét nghiệm cũng âm tính ổn định rồi.”

“Em có chuyện gì vậy?”

“Anh sẽ lắng nghe em.”

Lần đầu tiên từ khi nhận được tin, tôi mặc kệ sự mệt mỏi mà khóc một cách dữ dội.

“Mẹ em mất rồi.”

Tôi không nhớ đã nói lời kia bao nhiêu lần, cũng không nhớ đã phải tách rời câu kia thành bao nhiêu từ nhỏ hơn vì tiếng nấc.

“Cuối cùng em lại một mình rồi.”

“Em vẫn có anh ở đây mà. Em biết là anh vẫn còn yêu em.”

“Anh khác thật rồi.”

“Năm đầu tiên đi du học ở Pháp, đứa bạn bên đấy dạy anh một điều rất hay về Aimer. Người Pháp nói “je t’aime bien” dịch là “rất yêu em” nhưng ý nghĩa lại chỉ là một người bạn. Nói “je t’aime beaucoup” dịch ra là “yêu em rất nhiều” thì ý nghĩa lại là một người bạn rất thân. Còn nói “je t’aime” chỉ là “anh yêu em” nhưng lại có ý nghĩa là yêu người ấy rất nhiều, ý chỉ người bạn đời của mình. Lúc đấy anh chợt hiểu mình đã nói bao nhiêu lời thừa thãi với em, cũng nợ em bao nhiêu hành động và sự chân thành.”

Không gian hình như đã mất đi sự tĩnh lặng.

“Ừ, anh khác rồi.”

Ánh mắt chất chứa hình ảnh mẹ mấy ngày trước còn thê lương đến thế, giờ bỗng chốc trở nên thanh thản bao nhiêu. Có hơi ấm bên cạnh bao bọc, tôi biết mình phải buông lời tạm biệt.

Mẹ à, Je t’aime.

*Aimer trong tiếng Pháp nghĩa là Yêu


Tác giả: LISA

Theo dõi tác giả tại: Góc của LISA 

(*) Cuộc thi Viết Để Trưởng Thành được tổ chức định kỳ 02 tháng/lần. Thông tin chi tiết về cuộc thi vui lòng xem tại: http://bit.ly/CuocthiVDTT

(**) Bản quyền bài viết thuộc về A Crazy Mind và cuộc thi Viết Để Trưởng Thành. Mọi đăng tải lại cần trích dẫn nguồn đầy đủ theo cú pháp: “Tên tác giả – Nguồn: A Crazy Mind – Viết Để Trưởng Thành”

(***) Đăng ký tài trợ cuộc thi tại: http://bit.ly/HopTacTaiTro-VDTT

BẢN THẢO
Bài viết liên quan