Khiêu vũ với im lặng - Tại sao không?

“Sự im lặng khiến tôi khó chịu, bức bách và ngộp thở…”


“Sự im lặng khiến tôi khó chịu, bức bách và ngộp thở…”


Bạn tôi là một đứa ghét sự im lặng. Nó không thể thoải mái với không gian yên tĩnh trong một thời gian dài. Nếu ở một mình, nó sẽ bật nhạc, xem các video trên mạng hoặc gọi điện tám chuyện với mọi người. Và nó không phải người duy nhất cảm thấy như vậy. 


Chúng ta đang sống trong một thời đại nhộn nhịp, đầy màu sắc của hình ảnh, âm thanh sống động. Chẳng thể phản bác rằng điện thoại, tivi thật hấp dẫn và bạn có thể nằm dài cả ngày để xem. Có hàng tá chương trình vui nhộn, những bộ phim hấp dẫn hoặc những bài nhạc cảm xúc cuốn hút người xem vào vòng xoáy âm thanh. Chúng ta cũng được dạy nhiều hơn về tầm quan trọng của giao tiếp, hùng biện khi còn cắp sách đến trường, nhưng lại hiếm có bài học về im lặng.


Tôi của vài năm trước thích ở một mình, nhưng ghét sự im lặng. Ngay cả khi học bài, tôi cũng sẽ bật nhạc rồi tập trung vào công việc. Có lẽ âm nhạc đã thành dòng chảy không thể thiếu trong tôi và là thói quen khó bỏ. Nếu ngồi im lặng quá lâu, cán cân tâm trạng của tôi sẽ bị lệch về hướng tiêu cực. Lúc đó, tôi cần âm thanh để kéo lại sự cân bằng cảm xúc. Điều này diễn ra liên tục mỗi ngày và tôi coi nó là một phần cuộc sống.


Nếu như tôi của vài năm trước đắm chìm trong âm thanh thì tôi của hiện tại có thể vui vẻ trong im lặng. Điều gì đã chuyển biến tôi như vậy? 


Tôi sẽ phải cảm ơn những ngày sống ở Sapa, Hà Giang vì đó là khoảng thời gian tuyệt vời và khó quên. Ở đó, tôi không hoàn toàn cô đơn vì có bạn bè, nhưng tôi được nhiều khoảng thời gian yên tĩnh như thể ngồi im nghe tiếng thở của núi rừng. Đôi lúc tôi nghe thấy tiếng chim hót, tiếng người đi qua. Một cách nhanh chóng, âm thanh tan biến vào đất trời rộng lớn, trả lại sự im lặng tuyệt đối. 


Chính vào khoảnh khắc đó, có lẽ tôi đã kết nối được với chính bản thân, với bản thể nhỏ bé của mình. Tôi im lặng và suy nghĩ. Tôi nghĩ về nhiều điều, không theo bất kỳ trình tự nào. Tâm trí nhảy nhót một cách lộn xộn, mở ra từng cánh cửa về quá khứ, có lúc lại chạy vèo tới tương lai. Lần đầu tiên tôi chăm chú lắng nghe tiếng nói bên trong mình như thế. 


Sự im lặng được nhắc nhiều hơn trong thiền và trở thành bài tập quan trọng. Tôi chưa từng tập thiền, nhưng sự im lặng là cần thiết để lắng nghe bản thân hoặc tái tạo năng lượng. Có thể xung quanh bạn không hoàn toàn im lặng bởi âm thanh của xe cộ bên ngoài, của tiếng người qua lại ngoài ngõ, nhưng không điều gì có thể ngăn cản bạn bước vào thế giới lặng im nếu bạn tập luyện mỗi ngày. 



Lắng nghe tiếng nói bên trong từ sự im lặng | Nguồn ảnh: Elizaveta Dushechkina

Cách làm quen với sự im lặng


Bạn có thể bắt đầu bằng những khoảng thời gian ngắn trong ngày từ 30 đến 45 phút và đảm bảo rằng bản thân không sử dụng bất kỳ thiết bị phát ra âm thanh nào. Trong lúc đó, bạn vẫn hoạt động, làm việc bình thường như mọi ngày. Khi đã quen dần với nhịp độ mới tạo, bạn có thể nâng thời gian thực hành lên 1 đến 2 giờ. Hãy ghi chép lại những chuyển biến của bản thân sau mỗi lần thực hành nhé. Bạn sẽ thấy được sự thay đổi bất ngờ sau một tháng thực hành.


Một cách khác bạn có thể giống như tôi, bắt một chuyến xe đến một vùng đất mới nơi mà không còn khói bụi ồn ào. Chuyến đi ngắn ngày thôi nhưng có thể thay đổi cách nhìn của bạn. Im lặng trên hành trình dài chẳng còn đáng sợ vì bạn tìm thấy bản thân mình.


Trong trường hợp một cơn giận nào đó xuất hiện, nếu có thể bạn hãy chọn một góc tĩnh lặng để tâm trí lấy lại sự kiểm soát nhé. Nóng nảy, bức bối sẽ chóng qua đi và sự tỉnh táo sẽ quay về. Giảm bớt những hành động sai lầm không đáng có đôi khi giúp níu giữ một mối quan hệ thân thiết, một chuyện tình đậm sâu.


Im lặng dẫn lối vào tâm hồn, cũng có thể kết nối sâu sắc giữa bạn và người đối diện. Khi ngôn từ trở nên khó khăn để an ủi nỗi đau của một người, thì sự im lặng chính là liều thuốc tuyệt vời. Bạn và tôi cùng ngồi đây, trong một không gian yên ắng. Những đau khổ buông theo tiếng thở dài và chúng ta hãy để nó tan vào gió. Chúng ta ngầm hiểu về nỗi đau và im lặng là cách tôi muốn nói với bạn rằng, tôi đồng cảm, tôn trọng cảm xúc của bạn. Có lẽ, đây cũng là cách giúp bạn nhìn sâu vào bên trong và tự sắp xếp lại những khổ đau hiện hữu.


Tôi không đợi ngày mưa hay phải bắt buộc có tiếng nhạc mới đứng dậy và nhảy. Tôi nhảy ngay cả trong im lặng, khi cơ thể và tâm trí hòa lại làm một. Bản nhạc trắng tinh không nốt nhạc vang lên khớp theo từng động tác, tạo nên giai điệu đẹp đẽ, tươi tắn nhất. Tôi sẽ ngân nga những câu chuyện của riêng tôi về cuộc đời, về tiểu hành tinh tôi mơ. Trí tưởng tượng được thả bay tự do đến vùng đất tôi muốn đến.


Còn bạn, bạn đang chờ điều gì mà không thử khiêu vũ với im lặng nhỉ? 


Tác giả: APhàn

BẢN THẢO
Bài viết liên quan