Vốn dĩ tình yêu là chuyện khó nói

Tình yêu và khủng hoảng, dẫu chẳng có định nghĩa hoàn chỉnh, nhưng luôn gắn liền với cuộc đời của chúng ta. Nên tình yêu là thứ khó nói và vượt qua khủng hoảng chỉ là ngôn từ hoa mỹ...


Chuyện tình yêu là chuyện khó nói. Khó đến nỗi kẻ trong cuộc thì mù mờ, còn kẻ ngoài cuộc, tưởng chừng thông thái, lại thành ra phiến diện. Cái gì tốt, cái gì xấu. Thế nào là chân thành, thế nào là giả dối. Hết thảy đều chẳng thể chỉ dựa vào điểm số IQ với mớ công thức, lý thuyết gom góp được để chứng minh hay biện luận. Như cách “O Caption, my Captain” (Mr.Keating - Dead Poets Society) đã nói về công thức toán đo lường sự xuất sắc của một bài thơ dựa trên sự hoàn hảo và tầm quan trọng, “excrement”. Bởi sao có thể gọi là tình yêu khi chối bỏ tất cả các khía cạnh đối lập và vô lý của con tim. Bởi sao có thể gọi là tình yêu khi chối bỏ vẻ đẹp hoàn hảo được chạm khắc bằng mọi chất liệu nối liền thể xác và linh hồn.


Phần 3: Nếu một ngày, chúng ta mất kết nối với thực tại...



Phần 3b: Ký ức trong Thành phố Hồi ức.


Thành phố Hồi ức chứa Ký ức đặt trái tim ở khu Phố Cổ phảng phất mùi hương của đau thương, khốn khổ và bất hạnh. Một loại hương thơm cần phải thưởng thức bằng cả thể xác lẫn linh hồn, bằng não bộ lẫn tâm khảm. Một loại hương thơm bắt buộc đám quá khách chúng ta phải chung nhịp đập với dòng sông thời gian. Bởi ta sẽ phải đối diện với chính mình, không phải ai khác. Bởi ta sẽ phải cô độc hoàn thành chặng đường này, không cùng ai khác. Cánh cổng đóng lại, “Chào mừng trở về nhà.”


Hồi ức được ví như các viên ngọc cốt lõi hình thành nên em ở hiện tại. Và với một đứa trẻ mê chữ, thì hương đặc trưng sẽ là mùi sách cũ trong tiệm sách cổ điển trên con đường sỏi. Chúng sinh ra các tế bào nhân với chức năng cơ sở hình thành và tạo ra mùi mực Ký ức. Tuy là các viên gạch xây dựng nên cả quần thể kiến trúc nơi đây, nhưng Ký ức chỉ tỏa hương ở khu Phố Cổ.




Ký ức là lớp da bao bọc lấy cơ thể và dễ bị thay thế dưới sự sinh sôi và phát triển của tế bào. Dẫu vậy thì mọi tác động đều được cảm nhận bởi đây trước tiên, rồi mới chuyển về trung tâm. Màn đêm thắp lên ti tỉ ngọn nến lung linh, ánh trăng vàng ấm áp soi bóng bên thềm cửa. Căn phòng vỡ òa trong nền hương hoài cổ của Auld Reekie và bản Clair de Lune III (Ánh trăng) thuộc bộ phẩm Suite Bergamasque (Claude Debussy). Tất cả đều trở thành Ký ức khắc họa nỗi niềm cô đơn, buồn thương của những trái tim tan vỡ. Thoáng chốc, cả không gian buổi đêm ngập tràn một màn sương mù màu tím sẫm đậm, sâu thẳm. Phải chăng khắc khoải bi ai có mùi của bóng tối đang phân hủy trái đất? Phải chăng đó là mùi mực đặc trưng của Ký ức



Một vài lọ nước hoa lấy cảm hứng từ mùi hương của mực được viết trên giấy. Ngay từ cái chạm mũi đầu tiên, em đã bị choáng ngợp bởi độ đậm của hương gỗ. Nhưng lớp vỏ ngoài ấn tượng ấy sẽ nhanh chóng phai mờ, nhường lại sân khấu cho vở kịch mang tên: “Sự tương phản tinh tế”. Bởi các nốt hương tiếp sau sẽ khiến ta liên tưởng đến hình ảnh thiếu nữ, yên bình nhắm mắt trên chiếc bàn gỗ Tân cổ điển sẫm màu. Những lọn tóc xoăn của cô tung bay trước cửa sổ đầy gió. Sự mềm mại của ánh nến trải dài trên bức thư tình nhuốm màu mực, cất giấu nụ hôn bẽn lẽn mà nồng nhiệt. Cánh hoa hồng vương vãi khắp bàn, và bên dưới chân ghế gỗ hoắc hương. Bức tranh mê dụ lòng người nhờ vào sự kết hợp hài hòa giữa sự sang trọng và chất trữ tình đầy xúc cảm.


Song, cơn gió ở khu Phố Cổ vương vấn một sắc thái khác của mực. Mặc dù không cầu kỳ đến thế, các tầng hương vô cùng độc đáo, không giống loại mực mài hay hóa học thường thấy. Chỉ với một làn hơi nhẹ ngang mũi, ta đã biết mình nó thích hay không. Có hoặc không. Duy nhất một trong hai. Không tồn tại bất kỳ ngưỡng cảm tính nào khác nữa. Rõ ràng và dứt khoát, bản tính áp đảo nổi bật một cách ấn tượng đầy mạnh mẽ. Điểm khác biệt của lọ mực ở Phố Cổ là kết quả của sự kết hợp một vài nốt cỏ Hương bài khác nhau chất lượng cao. Khi mà thành phần này phổ biến với vẻ sang trọng và thanh lịch, như trong Carven, Guerlain hay Givenchy. Thì cỏ Hương bài ở đây sở hữu sự tối giản, mộc mạc và táo bạo, mô phỏng mùi mực đen ngòm đầy bí ẩn. 




Em có cảm giác mình sắp bước vào một chuyến hành trình xuyên rừng vào buổi đêm, sau trận mưa nặng hạt. Mớ xác chết còn mới của lá vương vãi khắp nơi, bám vào chân một cảm giác rất đất, tương tự lá ướt. Vừa bước qua khỏi ranh giới, em bàng hoàng trước bóng tối đặc quánh của vực sâu mình vừa rơi xuống. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, em mơ hồ hình dung được lối ra. Tuy nhiên, lối ra không được đánh dấu bằng ánh sáng cũng như độ sáng. Bởi giờ đây, khi mắt chưa kịp thích nghi, em còn không thể nhìn thấy bàn tay mình. Các giác quan khác cũng bị giới hạn.


“Tiếng vĩ cầm” sầu oán của rừng cây Cashmere bị lửa nuốt chửng từ đâu đó xé ngang sự tĩnh mịch. Nền khói cháy khét đi cùng vị cay nồng của gỗ khiến đầu óc tê liệt trong giây lát. Không một nhịp ngơi nghỉ, cảm khái ray rứt bao trùm lên tâm trí, vào lúc phổi bị nhấn chìm trong tầng hương khác. Ở tầng hương đầu, loại cỏ Hương bài của Java với đặc tính mượt mà, cảm giác hơi khô, mà không bị gắt khói như thường lệ. Và tông gỗ sẫm đặc trưng của cây Bách nổi bật cùng mùi nhựa cây bền bỉ, một chút khói ngọt ngào và balsamic (giấm lên men từ nho). Những cây bách tỏa ra mùi ẩm ướt và mạnh mẽ trộn lẫn với cỏ Hương bài lấp lánh và xạ hương ấm áp. Mùi hương tỏa ra sự tinh tế và sắc sảo kết hợp với gỗ Cashmere cháy, tạo nên ấn tượng ban đầu được gói gọn trong sự nặng nề và đôi phần đáng sợ. 


Trung tâm trái tim được nhuộm lên màu đen cô đặc với nhịp đập không thể nhầm lẫn. Tất cả đều nhờ vào sự phối kết phá cách hai loài cỏ Hương bài: Haiti hun khói và Bourbon nồng đất. Điểm đặc trưng cấu thành từ đặc tính của từng loài: rễ, cay, da thuộc và hạt phỉ quyện lẫn vào mùi thơm thuốc lá lưu trên đầu ngón tay ông nội. Thêm vào đó, cả thảy chất gỗ đầm ấm, cay nhẹ của khói và hương thơm xanh thanh khiết của cỏ trầm mình trong lọ mực đen quánh thẫm, sẫm tối. Như thể, vực sâu bị bỏ lại sau lưng, hơi ấm nhẹ nhàng lướt qua da. Em băng qua khu rừng trong ánh sáng yếu ớt của đêm trăng mùa thu. Không khí vẫn rất ẩm, nồng đượm bùn đất và ám khói. Bóng tối dần đặc hơn, đồng thời cũng tinh khiết hơn, gợi lên cảm giác rất gần gũi với da thịt. Một loại trải nghiệm hằn sâu trong tâm trí, bỏ mặc mọi định lý về thời gian.



Phía trước là đoạn đường hầm ngắn, em bị kích thích đến tột độ bởi làn gió thoang thoảng mê hoặc. Nếu vô tình bị che mắt và đưa đến đây, em sẽ khẳng định mình đang đứng trước vầng hào quang vào thời khắc huy hoàng nhất. Thế nhưng, nó lụi tàn rất nhanh, chớp nhoáng hồ như ánh sao băng ngang trời. Hoặc ánh sáng lấp lánh của than chì khi mài một cây bút chì tốt. Sức nóng kim loại bốc lên mùi gỉ sắt và hương va-ni giòn tan của bào bút chì bị cháy. Từ bên ngoài em đã có thể nhìn thấy vùng sáng chói lòa đằng sau lối ra hầm. Nhưng hồi ức mới mẻ của đoạn đường vừa rồi khiến đôi chân có chút do dự, run rẩy. Càng đến gần nỗi sợ càng bành trướng, những liên tưởng kinh dị, tăm tối cũng được khuếch trương lớn mạnh hơn. Trái khoáy thay, ngọn lửa phấn khích gào lên dữ dội theo từng biến đổi của tâm lý. 


Không gian bên trong ám màu mực sẫm, đượm khói và gỗ Tuyết tùng tròn trịa hòa quyện cùng cái béo ngậy, ngòn ngọt của kem. Tâm trí, hình như đã rời khỏi khu rừng tuyệt vọng kia, thôi không còn sợ hãi. Nốt hương quyến rũ dẫn dụ em đến một ngôi trường nghệ thuật. Các vật liệu như giấy, sơn, gỗ, than, mực hữu cơ và lò sưởi ấm áp dịu dàng an ủi tâm hồn. Tro tàn bay trong gió tỏa ra mùi thơm của xạ hương sắc sảo và kín đáo. Theo sau nét thư thái, lớp men mềm của xạ hương còn khơi dậy chút hoài niệm nơi sống mũi. Nó khắc họa mùi của cuốn album ảnh cũ kỹ, màu có chút lem nhẹ vì bảo quản không cẩn thận. Sao trời sụt sùi nỗi nhớ thương ẩn mình sau đám mây đen kịt, dày đặc; màn sương lạnh khắc lên không trung. Không gian tĩnh lặng, thanh vắng đánh thức em khỏi mộng tưởng êm đềm.


Tấm vải lụa đen suôn mượt của cỏ Hương bài là cú đẩy em khỏi bờ vực, tước đoạt hy vọng trở về với thế giới bên ngoài. Len lỏi giữa các khe hở của tầng hương ngọt dịu, êm ả, nó chực chờ em buông lớp áo giáp. Không một tiếng động, nó cẩn thận lấy thân mình quấn quanh cổ em. Cho đến lúc đầu bị hành hạ bởi cơn đau khốn cùng do các động mạch tự bị tắc nghẽn, khiến oxy không lên đến não, em mới nhận ra cái chết đã không còn cách mình bao xa. Tựa hồ ai đó cố gắng bơm thêm không khí vào quả bóng vốn đã căng tròn, từng giây trôi qua bề mặt bị kéo giãn đến mức có thể nhìn thấy nền đất bên dưới. Áp lực cuối cùng khiến quả bóng phát nổ, một âm thanh vang dội đi kèm là các mảnh vụn nát của quả bóng bay trong không trung. Sau đó, không còn gì sau đó ngoài lớp màu hôn hắc, nặng, đặc và dày của mực che phủ lên mắt em. Một màu đen không thể pha lẫn và dẫu là mặt trời hay mặt trăng cũng không thể phá vỡ kết cấu bền chặt ấy.


Lưỡi liềm của Thần Chết vốn dĩ đã hiện hữu cạnh bên ta từ giây phút đầu tiên. Dưới lớp vỏ bọc muôn hình vạn trạng, cái chết ở khắp mọi nơi. Nó là bộ rễ dài, nhiều nhánh, xoắn tít bám sâu vào lòng đất. Nó hung bạo, tàn nhẫn cắt đứt các mạch sống khác để trú ẩn và đưa sinh khí về nuôi thân chủ. Thế nhưng, kẻ chủ nhân vẫn là một thể xác lanh tanh, vô hồn, xương xẩu và ám mùi bùn đất. 



Mùi mực của khu Phố Cổ khiến người ta cảm tưởng mình đang ở khu hầm mộ của các nhà thờ cổ ở Châu u ám. Một nền hương đặc biệt: trầm lắng của gỗ sẫm màu, than củi và cỏ Hương bài hun khói tẩm rượu. Không chỉ là gợi tả cái chết tang thương, lạnh lẽo, mà chất lỏng sền sệt đen ngòm ấy còn viết lại sự ăn năn, tiếc nuối và dằn vặt của những người ở lại.


Ở một khía cạnh khác, nơi trái tim vụn vỡ bởi tình yêu, người ta sẽ cảm nhận được những bông hoa trong cơn đau cuối cùng của cuộc đời. Tuy chẳng có nốt hoa nào, thế nhưng chính sự đen tối, rùng rợn, u uất, quỷ dị và ảo cảnh mà mùi hương mang lại đã khắc họa trong tâm khảm buồn đau hình ảnh như thế. Một bông hoa héo úa đau đớn cào xé từng giây cuộc đời, trước khi rơi xuống bóng tối của cỏ Hương bài và bị thiêu cháy trong chính ngọn lửa của Địa ngục. Một vẻ đẹp không thể diễn tả được. Một hương thơm độc đáo và nguyên bản.



Tuy nhiên, mùi mực khu Phố Cổ lại chẳng mang chút hơi ấm tình yêu nào. Những tầng hương như mô phỏng cú trượt dài, không điểm dừng của những mảnh Ký ức sầu bi. Càng xuống sâu, càng nồng nặc mùi đất, khói và rượu, vầng hào quang đen tối thấm đẫm sương đêm. Giống như mực đen ngòm, đen nhất. Êm đềm, ám khói, oi bức …


Bên dưới kia, vẫn còn có một vực thẳm sâu hơn. Và nó đang chờ em. Mọi thứ không trở nên tốt hơn và không dễ dàng hơn. Em không thể tiếp tục nói dối bản thân rằng em sẽ thay đổi. Em là chất độc. Em đến từ chất độc, em có chất độc bên trong mình và em phá hủy mọi thứ em chạm vào. Đó là di sản trong máu của em. Em không có gì để tự hào về cuộc sống mà em đã sống và em không có ai trong đời tốt hơn nếu có em. 



Đưa tay vén tấm rèm, cửa sổ mở, thành phố cúp điện. Cơn mưa nặng hạt và dai dẳng, gió rít lên âm thanh đáng sợ. Trời đêm đen như mực, ôm trọn một nửa chiếc giường kê cạnh cửa sổ. Em cảm thấy yên lòng hơn một chút, khi người bạn lâu năm ghé qua vào thời khắc này. Vội vàng lần mò bàn tay kề cạnh hòng tìm chút kết nối. Nực cười thay, bóng tối thì làm gì có nhân dạng, nói gì đến hơi ấm. Phút chốc, khao khát được tan vào bóng tối trỗi dậy mãnh liệt khiến em nhớ đến quả bóng bị bơm quá căng. Bầu không khí bên trong tan giữa không trung, vô hình và trọn vẹn.



Liệu rằng được nhớ đến hay lãng quên sau khi chúng ta đã ra đi mới thật sự tốt? Liệu nên mỉm cười thanh thản hay chua chát cõi lòng khi đứng trước linh cửu ta là những giọt nước mắt tưởng chừng đã bị sự thinh lặng nuốt chửng?




Tác giả: WorromotdaM

__________________________________

(*) Cuộc thi Viết Để Trưởng Thành được tổ chức định kỳ 03 tháng/lần. Thông tin chi tiết về cuộc thi vui lòng xem tại: http://bit.ly/CuocthiVDTT

(**) Bản quyền bài viết thuộc về A Crazy Mind và cuộc thi Viết Để Trưởng Thành. Mọi đăng tải lại cần trích dẫn nguồn đầy đủ theo cú pháp: “Tên tác giả – Nguồn: A Crazy Mind – Viết Để Trưởng Thành”.

BẢN THẢO
Bài viết liên quan